Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011


Tiềm năng kinh tế từ lòng yêu cái đẹp (Kỳ 1)


Máy in tiền của “nhà ảo thuật”Mỗi khách hàng đến với cô giáo - nghệ sỹ - nhà ảo thuật ở Hóc Môn TP.HCM này thường rất “hao” tiền. Họ luôn bị cuốn vào những trò chơi… không tiêu tiền không được. Hôm nay vừa bỏ ra vài trăm ngàn mua một bồn sen giấy đầy sáng tạo, đẹp rực rỡ thì ngày mai, khi đến chơi nhà có thể bạn sẽ phải móc tiền ra ẵm gọn một con tàu biển về trưng trong tủ kính. Nhiều khách du lịch Tây khi đến đây thì khỏi đi nữa, họ coi việc ngồi xem chị “hành nghề” cũng là một thứ hạnh phúc. Chỉ mất chừng một giờ là mớ giấy xanh đỏ tím vàng biến thành rồng bay, phượng múa biến ảo, lộng lẫy vô cùng. Buổi sớm 20 tháng Giêng năm nay, tôi ngồi thần người coi chị “xin gọn” của khách Tây 200USD sau khi giao cho họ bốn con thiên nga nặng chưa tới nửa kg… giấy. Hình như, nếu tính ra kg, thiên nga thật chắc khó mà đắt hơn thiên nga giả của chị này. Chị đang cần mẫn kiện toàn một tổ hợp chừng mười em để đào tạo ra thế hệ kế tiếp. Theo chị, cứ mười em học chỉ “đậu” được dăm em, nghề này “chọn” người dữ lắm. Học viên phải có tố chất đầu tiên là lòng yêu cái đẹp.


Làm nón không để… độiMột lần xe bị sự cố ở Huế, phải chờ thợ ra Đà Nẵng mua đồ thay thế rất lâu,  tôi vào nhà hàng gần đó ăn và nghỉ ngơi. Tại đây, tôi nhận thức ra một cung cách kinh doanh mới lạ là tạo hấp lực cho cửa hàng ăn bằng những thứ… không ăn được.Khách đến đây, thay vì lại bàn ngồi chờ món ăn, có thể thong thả đi ngắm tranh thư pháp treo xung quanh bốn bức tường nhà hàng. Bức nào cũng đẹp, cũng bắt mắt. Tôi hỏi thêm một vài khách mua hàng mới hay họ được chỉ dẫn trước khi đến đây, hoặc từng mua hàng ở đây, nay mua lần nữa.Tại vị trí cổng vào có một gian hàng lưu niệm mà theo tôi nhẩm tính thì lượng tiền thu được ở đây không ít hơn tiền bán đồ ăn bao nhiêu cả. Người ta mua những chiếc nón nho nhỏ, xinh xinh không phải để đội mà để đem theo “một chút gì như Huế” về nhà sau mỗi chuyến đi qua xứ này. Nhưng cái nón bé xíu ấy, cho dù “đầu vào” nhỏ hơn vốn làm một cái nón thật rất nhiều, nhưng giá bán ra thì lại lớn hơn. Một triết lý mới hình thành: khi người ta đã thích thì “nhỏ” giá hơn “to” là chuyện thường. Nghiệp chủ cửa hàng này đã sống vì triết lý đó.


Người không ghét bộ mặt… nạAi đó có thể khinh ghét những người giả dối, hay đem trên mình bộ “mặt nạ” không thể hiện đúng nhân cách họ nhưng với những hộ dân trong xóm nghề ở Gò Vấp, đây là nguồn thu không kém một số ngành thời thượng khác.Để việc tiêu thụ luôn tốt, anh Thao - Họa sĩ tạo dáng, nói: “Phải luôn bám sát tình hình… thời sự. Trên màn ảnh nhỏ tung ra Bao Công, anh phải có ngay Bao Công. “Họ” ra thứ gì thì chỉ hai ngày sau “ta” ra thứ đó.Ngay một hình tượng thôi cũng phải cho ra nhiều mẫu mã khác nhau mới “moi” được tiền thiên hạ. Với 160m2 xưởng, 5 lao động, mỗi tháng thu không ít hơn 30 triệu đồng lợi nhuận, là con số nhiều người phải mơ ước.


Gặp người bán “thầy trò Đường Tăng”Vị nghiệp chủ này “nghiện” Tây Du ký và buộc khách hàng nghiện theo mình bằng những bộ đồ hàng như ảnh trên. Ông nói, để giúp cho thầy trò Đường Tăng tiến thật nhanh về… trưng bày quanh những biệt thự nguy nga, những khu du lịch sinh thái phải có sản phẩm đẹp. Muốn có sản phẩm đẹp phải chịu quan sát, thấy hết và truyền được cái thần của nhân vật vào xi măng, cát sỏi. Ông tạo ra nhiều cảnh, nhiều mẫu và nhiều kích cỡ. Có bộ nhỏ có thể bày trong phòng khách, có bộ lớn như thật, nhưng bộ nào cũng đắt tiền cả. Có bộ cả bốn thầy trò cùng con ngựa chỉ nặng sáu chục ký nhưng giá bán đến hai chục triệu đồng, ấy vậy mà ông xoa tay nói “vẫn còn rẻ chán!”.


Những người đem hồn quê ra tỉnhNhìn tấm ảnh trên, bạn có thể nghĩ đây là vùng ngoại thành và người bán đang chở những vật dụng thiết yếu cho người mua. Không phải, đó là ảnh chụp nội thành Sài Gòn. Những hàng hóa này chẳng dùng vào công việc đúng “chức năng” của nó mà chỉ đem đến cho người chơi hình ảnh quê xứ họ. Một con thuyền nhỏ để nhớ bến sông xưa, một đôi quang gánh để nhớ mẹ già một thời tần tảo, một cái giỏ chứa đầy niềm vui thuở thiếu thời, một cái thúng nhỏ để nhắc lại quá khứ lần từng bữa…Giá bán những thứ này rất đắt. So với những tiêu bản thực, nó đắt gấp vài lần “hàng thật” nhưng vẫn bán được và nghiệp chủ vẫn làm giàu dễ như bỡn.


Những người buôn màu xanh huyền diệuNhiều ngành hàng của Việt Nam rất chật vật để vươn tới giá trị châu lục hoặc hy hữu, đạt được đẳng cấp quốc tế. Nhưng xem ra, có một ngành các nghệ nhân Việt Nam hình như đạt bậc thượng thừa, đáng để cho thế giới học hỏi, có thể làm cho dân chơi và đồng nghiệp trên thế giới giật mình là nghề cây cảnh (cây kiểng - nói theo âm Nam bộ).Cây trong ảnh được trưng bày tại TP. Việt Trì, trị giá bằng một chiếc Camry 2.0 đời 2010 nhập từ nước ngoài. Hiện có những cây cảnh Việt Nam giá vài triệu USD, thậm chí “vô giá” bởi có người trả vài chục tỷ đồng mà chủ không muốn bán.Bạn có thể dễ dàng tìm những thông tin hạng “khủng” này qua http://caycanhvietnam.vn nhưng phải chuẩn bị bộ thần kinh thép và túi tiền lớn bằng cái… xe tải nhẹ.Để có được nghề này, ngoài sự đam mê, tài lực thì trước hết, lòng yêu cái đẹp là yếu tố hàng đầu. Anh phải nhìn ra ưu thế, dáng thể của hàng hóa từ cái vẻ nguyên sơ của nó, phải “đặt tên cho cây” từ trong tâm tưởng và định tính cho sản phẩm của mình. Ông Nguyễn Văn Việt là một dân chơi cây cảnh ở khu 8 xã Phương Xá, huyện Cẩm Khê, tỉnh Phú Thọ. Khi vào một xã miền núi, ông thấy và chi ra 500.000 đồng để mua một cây… ổi “nằm chơi” mất chục năm nay trong đơn lẻ ngoài bờ ao của một hộ nghèo. Nhưng chỉ một ngày sau, ông đã “gả” cây này cho một người thích nó với giá 20 lần hơn.Còn ông Nguyễn Huy Lộc ở xã Yên Kỳ, huyện Hạ Hòa thì khác các bạn chơi cùng “ngành” ở chỗ chuyên sưu tầm, những cây… không giống ai. Nhưng rồi, có thể cái cây còi cọc, dị thường ấy sẽ được ông đặt cho cái tên mới như “Lão dương sinh quý tử” hay “ Tương quân bên Mỹ nhân tri kỷ” và kéo giá nó lên gấp dăm… chục lần. Lợi nhuận nằm ở chỗ tìm ra tên gọi thích hợp, xác đáng và giàu ý nghĩa nhất cho hàng hóa.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged: , , , , , , , , , ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online