Chủ Nhật, 24 tháng 4, 2011


(Tamnhin.net) - Để chọn một con phố thật cổ giữa thời của những đổi thay chóng mặt không phải dễ. Nhiều đoàn làm phim, nhiều du khách hoặc nhà nghiên cứu văn hóa đã rất vất vả mới tìm ra những địa chỉ này. Tại Sài Gòn, sát chợ Bến Thành, Lê Công Kiều là một con phố như thế.



Nơi của những doanh nhân trầm tĩnhCộng tác ba ngày ba đêm với một đoàn làm phim của Pháp tại đây, tôi chợt để ý tới một gian hàng suốt từ sáng đến khi dọn hàng không một ai ghé vào. Đến lúc đạo diễn phải nhờ tôi kéo dùm mấy ông Tây ba lô “giả vờ” ghé qua mới được vài cảnh quay có sinh khí.Sau đó, mọi thứ lại rơi vào im lặng.Tiếp tôi, bà B tuổi xấp xỉ bảy chục nhưng vẫn đẹp và quý phái như một quý cô U50, bà nói: “Ở đây là thế đó, anh để mắt thì sẽ thấy có nhà một tuần không bán được món hàng nào trong số hàng vạn đơn vị hàng hóa là thường.Thương nhân ở đây có tư chất khác hẳn những con phố thương mại thời thượng khác. Họ không mời mọc, chèo kéo khách. Họ có thể nhẩn nha đọc sách, xem tivi, coi hàng và dọn hàng. Trật tự đó kéo dài… bốn năm chục năm nay.Người ta nói “trăm bó đuốc thể nào cũng vớ được con ếch” nhưng ở đây, cư dân của con phố này chỉ cần tỷ lệ “ngàn bó đuốc - một chú ếch” là được.Nhưng, nghệ thuật “nhận dạng ếch” mới là vấn đề.Hàng ở đây không có giá sàn. Có pho tượng thật, cùng chủ đề, cùng kích cỡ bán được 6 triệu đồng nhưng nếu gặp “ếch” có thể bán được một phiên bản mới của nó giá cao hơn ba lần. Vấn đề là pho tượng đồ thật bán cho một nhà sư tầm “hàng tỉnh” của ta, con pho tượng giả bán cho một bà phu nhân đại sứ một nước Trung Á sắp mãn nhiệm kỳ công tác tại Việt Nam, về nước. Bà này hoàn toàn hài lòng với giá cả, mẫu mã của món hàng.Nơi lưu giữ đại ngàn cổ vậtCó thể nói, đường Lê Công Kiều là con phố “thuần Sài Gòn thế hệ trước 75” nhất. Con phố chỉ dài chừng 400m, đường qua đây nhỏ mà hiền, không có dòng chảy xe cộ hỗn tạp. Không gian yên ắng nối từ đường Nguyễn Thái Bình sang đường Phó Đức Chính, cách chợ Bến Thành không quá 200m. Vài chục năm nay, về diện mạo hầu như nó không thay đổi gì, kể cả chủ nhà. Những cư dân ở “làng” này biết hết nhau, thậm chí biết cả đời trước của nhau. Họ chung sống khá thuận hòa, êm ả.


Nơi của những doanh nhân trầm tĩnhCộng tác ba ngày ba đêm với một đoàn làm phim của Pháp tại đây, tôi chợt để ý tới một gian hàng suốt từ sáng đến khi dọn hàng không một ai ghé vào. Đến lúc đạo diễn phải nhờ tôi kéo dùm mấy ông Tây ba lô “giả vờ” ghé qua mới được vài cảnh quay có sinh khí.Sau đó, mọi thứ lại rơi vào im lặng.Tiếp tôi, bà B tuổi xấp xỉ bảy chục nhưng vẫn đẹp và quý phái như một quý cô U50, bà nói: “Ở đây là thế đó, anh để mắt thì sẽ thấy có nhà một tuần không bán được món hàng nào trong số hàng vạn đơn vị hàng hóa là thường.Thương nhân ở đây có tư chất khác hẳn những con phố thương mại thời thượng khác. Họ không mời mọc, chèo kéo khách. Họ có thể nhẩn nha đọc sách, xem tivi, coi hàng và dọn hàng. Trật tự đó kéo dài… bốn năm chục năm nay.Người ta nói “trăm bó đuốc thể nào cũng vớ được con ếch” nhưng ở đây, cư dân của con phố này chỉ cần tỷ lệ “ngàn bó đuốc - một chú ếch” là được.Nhưng, nghệ thuật “nhận dạng ếch” mới là vấn đề.Hàng ở đây không có giá sàn. Có pho tượng thật, cùng chủ đề, cùng kích cỡ bán được 6 triệu đồng nhưng nếu gặp “ếch” có thể bán được một phiên bản mới của nó giá cao hơn ba lần. Vấn đề là pho tượng đồ thật bán cho một nhà sư tầm “hàng tỉnh” của ta, con pho tượng giả bán cho một bà phu nhân đại sứ một nước Trung Á sắp mãn nhiệm kỳ công tác tại Việt Nam, về nước. Bà này hoàn toàn hài lòng với giá cả, mẫu mã của món hàng.Nơi lưu giữ đại ngàn cổ vậtCó thể nói, đường Lê Công Kiều là con phố “thuần Sài Gòn thế hệ trước 75” nhất. Con phố chỉ dài chừng 400m, đường qua đây nhỏ mà hiền, không có dòng chảy xe cộ hỗn tạp. Không gian yên ắng nối từ đường Nguyễn Thái Bình sang đường Phó Đức Chính, cách chợ Bến Thành không quá 200m. Vài chục năm nay, về diện mạo hầu như nó không thay đổi gì, kể cả chủ nhà. Những cư dân ở “làng” này biết hết nhau, thậm chí biết cả đời trước của nhau. Họ chung sống khá thuận hòa, êm ả.Tại đây, bạn có thể sưu tập một “sê ri” tiền việt Nam từ khoảng 500 năm đến nay. Và bạn cũng có thể mua được một bộ tiền khá đầy đủ của tất cả quốc gia trên thế giới.Không những vậy, những vật phẩm văn hóa cổ khác, từ đồ gốm, mây tre đan, hàng dệt cổ đều có mặt tại đây.


Nơi của những doanh nhân trầm tĩnhCộng tác ba ngày ba đêm với một đoàn làm phim của Pháp tại đây, tôi chợt để ý tới một gian hàng suốt từ sáng đến khi dọn hàng không một ai ghé vào. Đến lúc đạo diễn phải nhờ tôi kéo dùm mấy ông Tây ba lô “giả vờ” ghé qua mới được vài cảnh quay có sinh khí.Sau đó, mọi thứ lại rơi vào im lặng.Tiếp tôi, bà B tuổi xấp xỉ bảy chục nhưng vẫn đẹp và quý phái như một quý cô U50, bà nói: “Ở đây là thế đó, anh để mắt thì sẽ thấy có nhà một tuần không bán được món hàng nào trong số hàng vạn đơn vị hàng hóa là thường.Thương nhân ở đây có tư chất khác hẳn những con phố thương mại thời thượng khác. Họ không mời mọc, chèo kéo khách. Họ có thể nhẩn nha đọc sách, xem tivi, coi hàng và dọn hàng. Trật tự đó kéo dài… bốn năm chục năm nay.Người ta nói “trăm bó đuốc thể nào cũng vớ được con ếch” nhưng ở đây, cư dân của con phố này chỉ cần tỷ lệ “ngàn bó đuốc - một chú ếch” là được.Nhưng, nghệ thuật “nhận dạng ếch” mới là vấn đề.Hàng ở đây không có giá sàn. Có pho tượng thật, cùng chủ đề, cùng kích cỡ bán được 6 triệu đồng nhưng nếu gặp “ếch” có thể bán được một phiên bản mới của nó giá cao hơn ba lần. Vấn đề là pho tượng đồ thật bán cho một nhà sư tầm “hàng tỉnh” của ta, con pho tượng giả bán cho một bà phu nhân đại sứ một nước Trung Á sắp mãn nhiệm kỳ công tác tại Việt Nam, về nước. Bà này hoàn toàn hài lòng với giá cả, mẫu mã của món hàng.Nơi lưu giữ đại ngàn cổ vậtCó thể nói, đường Lê Công Kiều là con phố “thuần Sài Gòn thế hệ trước 75” nhất. Con phố chỉ dài chừng 400m, đường qua đây nhỏ mà hiền, không có dòng chảy xe cộ hỗn tạp. Không gian yên ắng nối từ đường Nguyễn Thái Bình sang đường Phó Đức Chính, cách chợ Bến Thành không quá 200m. Vài chục năm nay, về diện mạo hầu như nó không thay đổi gì, kể cả chủ nhà. Những cư dân ở “làng” này biết hết nhau, thậm chí biết cả đời trước của nhau. Họ chung sống khá thuận hòa, êm ả.Tại đây, bạn có thể sưu tập một “sê ri” tiền việt Nam từ khoảng 500 năm đến nay. Và bạn cũng có thể mua được một bộ tiền khá đầy đủ của tất cả quốc gia trên thế giới.Không những vậy, những vật phẩm văn hóa cổ khác, từ đồ gốm, mây tre đan, hàng dệt cổ đều có mặt tại đây.Ở Hà Nội, Bắc Ninh cũng có những địa chỉ cho dòng hàng này, nhưng tại đây, các chủng hàng cổ của nhiều nền văn hóa khác nhau luôn có mặt như Ấn Độ, Nepal, Malaysia, Pháp, Italia , Thái Lan…


Nơi của những doanh nhân trầm tĩnhCộng tác ba ngày ba đêm với một đoàn làm phim của Pháp tại đây, tôi chợt để ý tới một gian hàng suốt từ sáng đến khi dọn hàng không một ai ghé vào. Đến lúc đạo diễn phải nhờ tôi kéo dùm mấy ông Tây ba lô “giả vờ” ghé qua mới được vài cảnh quay có sinh khí.Sau đó, mọi thứ lại rơi vào im lặng.Tiếp tôi, bà B tuổi xấp xỉ bảy chục nhưng vẫn đẹp và quý phái như một quý cô U50, bà nói: “Ở đây là thế đó, anh để mắt thì sẽ thấy có nhà một tuần không bán được món hàng nào trong số hàng vạn đơn vị hàng hóa là thường.Thương nhân ở đây có tư chất khác hẳn những con phố thương mại thời thượng khác. Họ không mời mọc, chèo kéo khách. Họ có thể nhẩn nha đọc sách, xem tivi, coi hàng và dọn hàng. Trật tự đó kéo dài… bốn năm chục năm nay.Người ta nói “trăm bó đuốc thể nào cũng vớ được con ếch” nhưng ở đây, cư dân của con phố này chỉ cần tỷ lệ “ngàn bó đuốc - một chú ếch” là được.Nhưng, nghệ thuật “nhận dạng ếch” mới là vấn đề.Hàng ở đây không có giá sàn. Có pho tượng thật, cùng chủ đề, cùng kích cỡ bán được 6 triệu đồng nhưng nếu gặp “ếch” có thể bán được một phiên bản mới của nó giá cao hơn ba lần. Vấn đề là pho tượng đồ thật bán cho một nhà sư tầm “hàng tỉnh” của ta, con pho tượng giả bán cho một bà phu nhân đại sứ một nước Trung Á sắp mãn nhiệm kỳ công tác tại Việt Nam, về nước. Bà này hoàn toàn hài lòng với giá cả, mẫu mã của món hàng.Nơi lưu giữ đại ngàn cổ vậtCó thể nói, đường Lê Công Kiều là con phố “thuần Sài Gòn thế hệ trước 75” nhất. Con phố chỉ dài chừng 400m, đường qua đây nhỏ mà hiền, không có dòng chảy xe cộ hỗn tạp. Không gian yên ắng nối từ đường Nguyễn Thái Bình sang đường Phó Đức Chính, cách chợ Bến Thành không quá 200m. Vài chục năm nay, về diện mạo hầu như nó không thay đổi gì, kể cả chủ nhà. Những cư dân ở “làng” này biết hết nhau, thậm chí biết cả đời trước của nhau. Họ chung sống khá thuận hòa, êm ả.Tại đây, bạn có thể sưu tập một “sê ri” tiền việt Nam từ khoảng 500 năm đến nay. Và bạn cũng có thể mua được một bộ tiền khá đầy đủ của tất cả quốc gia trên thế giới.Không những vậy, những vật phẩm văn hóa cổ khác, từ đồ gốm, mây tre đan, hàng dệt cổ đều có mặt tại đây.Ở Hà Nội, Bắc Ninh cũng có những địa chỉ cho dòng hàng này, nhưng tại đây, các chủng hàng cổ của nhiều nền văn hóa khác nhau luôn có mặt như Ấn Độ, Nepal, Malaysia, Pháp, Italia , Thái Lan…Nhưng không vì sự vắng lặng, yên ả này mà xem Lê Công Kiều như cái “tủ bày hàng” ngủ nghỉ thảnh thơi. Sự im ắng đó chứa đựng những sức hút khổng lồ và mãi lực kinh hoàng. Có những khách hàng nửa năm mới đến một lần, nhưng đến lần nào là để lại bạc tỷ lần đó, để đem đi một món hàng như đã nằm “yên nghỉ” trong tĩnh lặng cả chục năm trời.Những thương vụ trị giá cả triệu USD cũng xảy ra ở đây, manh mối để tìm đến những giá trị văn hóa cổ xưa cũng khởi thủy từ đây.Năm 2004, một thương gia Pháp sang Việt Nam dự lễ kỷ niệm 50 năm chiến thắng Điện Biên Phủ, khi đến thăm nơi đây đã nhìn thấy một chiếc chậu nhỏ bằng pha lê quý, gần như độc nhất vô nhị và ý nghĩa của nó càng cao khi công xưởng tạo ra thứ này, công nghệ này bên châu Âu đã bị bom đạn san bằng hồi thế chiến thứ II. Chiếc chậu bằng công nghệ đặc biệt đó, có thể làm cho nước trong vắt trong chậu đổi thành bảy màu khi sóng sánh, vốn là của một quan ba Pháp bỏ lại sau một trận tập kích, công đồn của Việt Minh năm 1953.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged: , , , , , , , , , , , , , , , ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online