Có nhiều người cuộc sống mưu sinh, miếng cơm manh áo cả đời gắn liền với một chỗ ngồi nhất định ở một ngõ nào đó
trăm lần hơn thế.
Tôi ao ước về một bảo tàng Hà Nội cổ chính là khu 36 phố phường y nguyên như vậy (một lát cắt ngang vào mùa thu năm 2003 chẳng hạn) với ngập tràn hơi thở tự nhiên thô mộc của đời sống đến từng ngóc ngách. Hoặc là ngược hẳn lại, không còn người cư trú, hoàn toàn trống không: phố ngõ nhà, những cổng, cửa mở toang mời gọi du khách tới thăm cái bảo tàng đặc biệt này trong tĩnh lặng tuyệt đối, để họ tự chiêm nghiệm và tưởng tượng ra mỗi người một cách về Hà Nội của riêng mình.
Ở Hà Nội, chính cái hun hút, tôi tối của ngõ lại mang đến sự quây quần, ấm cúng, chung đụng chia sẻ, nhờ vả cởi mở – đó là cái chất hàng xóm tối lửa tắt đèn rất cần thiết để chống lại cái nhịp sống gấp gáp, lạnh lùng, khép kín của hôm nay.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét