Thứ Ba, 10 tháng 7, 2012


Hội An những ngày tháng 7 nắng như đổ lửa, nhưng cái nắng gắt ấy không thể nào ngăn được sự háo hức của chúng tôi khi đến thành phố miền Trung này. 


Vừa bước chân đến Hội An, chúng tôi đã thấy một cái gì rất khác, trong không khí, con người. Thành phố nhỏ bé vào trưa cấm các loại xe cơ giới vào trung tâm nên tĩnh lặng lạ thường. Ngay đến cái khách sạn chúng tôi nghỉ cũng có một phong vị rất riêng. Tiếng là khách sạn 3 sao nhưng nó giống với một ngôi nhà, một biệt thự riêng hơn. Nhà có 4, 5 tầng, rộng rãi, có sân vườn, tiểu cảnh, ghế ngồi nghỉ bằng đá, nằm sâu trong ngõ hẻm, rất có vẻ vườn tược miền Trung. 


Người Nhật cho rằng đất nước họ là khúc đuôi của thủy quái mamazu còn cái lưng của nó nằm ở Hội An. Mỗi lần con quái vật tức giận, quẫy đuôi sẽ gây nên động đất ở Nhật Bản. Vì vậy, để trấn yểm con quái vật, người ta dựng cây cầu, như một thanh kiếm chống xuống lưng con thủy quái. Sau này, ngôi chùa nhỏ mới được xây ở giữa cầu, nhưng bên trong lại không thờ Phật. 



Khu phố cổ bao gồm những con đường ngắn, hẹp, có đoạn uốn lượn, chạy dọc ngang theo kiểu bàn cờ. Đường Trần Phú là con đường chính, tập trung nhiều hội quán người Hoa, những ngôi nhà cổ Nhật Bản, đường phố lúc ban trưa vẳng vẻ, không có xe cổ, yên tĩnh, êm ả. 


Kiểu nhà phổ biến nhất ở Hội An là nhà một, hai tầng, hình ống. Nhà bằng gỗ, bên trong có sân vườn, mát mẻ, sáng sủa, lại trang trí bằng những hòn non bộ, nội thất bên trong nhà vẫn giữ đường mành rèm, câu đối, bình phong, giếng cổ... Mỗi ngôi nhà lại có hướng dẫn viên riêng, kể lại câu chuyện về những con người xây nên nó. Có ai ngờ đằng sau một thành phố nhỏ, lại có nhiều điều đáng để chiêm ngưỡng, tìm hiểu đến thế. 


Về đêm, Hội An lung linh ánh đèn lồng. Những người dân nơi đây đã có nghề làm đèn lồng từ rất lâu đời. Đèn lồng đủ các sắc màu: xanh, đỏ, tím, vàng… treo san sát nhau, tỏa sáng trong đêm huyền ảo. 





Ăn ở Hội An rất rẻ. Chúng tôi lái xe đạp, rẽ vào một quán nhỏ trong con hẻm được chị Sương hướng dẫn. Quán có đủ món, ông bà chủ dù đông khách vẫn rất đon đả, dọn ra nào ram, nào thịt nướng, nem lụi, món nào cũng thơm ngon mà lại rẻ bất ngờ: một mâm đầy ắp 6 người ăn no căng mà "tổng thiệt hại" chỉ hơn 300.000 đồng. 




Cả thành phố Hội An chỉ có 2 quán bar: quán Xưa và Nay nằm trong trung tâm và quán Zero bar nằm ngoài biển Cửa Đại. Dù là thành phố du lịch nhưng Hội An tắt đèn rất sớm. Khoảng 21g30, 22g đã thấy nhà nhà khép cửa, tắt đèn đi ngủ, chỉ còn những quán bar mở cửa, đón khách nước ngoài.


Có lẽ cũng vì giữ được cái nếp nhà ấy, mà đến giờ Hội An vẫn thơ mộng, yên tĩnh như từ bao thế kỷ trước, như đắm chìm trong một giấc ngủ trưa nhẹ nhàng. Chia tay Hội An để trở về Hà Nội, tôi thầm thấy nuối tiếc: nuối tiếc cho những tháng ngày ở nơi phố cổ và nuối tiếc cho cả một phố cổ Hà Nội nay không còn giữ được sự tĩnh lặng năm xưa. 



Vừa bước chân đến Hội An, chúng tôi đã thấy một cái gì rất khác, trong không khí, con người. Thành phố nhỏ bé vào trưa cấm các loại xe cơ giới vào trung tâm nên tĩnh lặng lạ thường. Ngay đến cái khách sạn chúng tôi nghỉ cũng có một phong vị rất riêng. Tiếng là khách sạn 3 sao nhưng nó giống với một ngôi nhà, một biệt thự riêng hơn. Nhà có 4, 5 tầng, rộng rãi, có sân vườn, tiểu cảnh, ghế ngồi nghỉ bằng đá, nằm sâu trong ngõ hẻm, rất có vẻ vườn tược miền Trung. 


Bờ biển Cửa Đại lúc hoàng hôn.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged: , , , , , , ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online