Chủ Nhật, 29 tháng 1, 2012


Rau khúc như có phần bẽn lẽn vì sự giản dị của mình, lặng lẽ mang đến cho con người những ngọn lá xanh mướt, mang vị thơm, vị bùi rất đặc biệt – được “thăng hoa” trong một món quà quê được gọi tên bằng chính loại lá độc đáo làm ra nó: Bánh khúc.


Làm bánh khúc không khó nhưng cũng chẳng phải dễ vì nó đòi hỏi cả sự cần cù, tỉ mỉ và cả những kinh nghiệm được truyền dạy. Chất liệu chủ đạo làm nên hương vị của món bánh này là lá khúc.


Bánh khúc là một thứ quà – trong nhiều những thứ quà bánh, mặc dù nó cũng có thể giúp người ta đỡ đói lòng khi nhỡ bữa vì thành phần dinh dưỡng khá cao của nó.


Phải ăn khi còn nóng mới thấy hết được hương vị của bánh khúc, một thứ hương vị tổng hợp, kết hợp được nhiều hương vị tự nhiên của trời đất, ruộng đồng, của công sức bàn tay lao động… một cách khéo léo tài tình trong một tấm bánh bé nhỏ, không cần tới sự trợ giúp của các loại hoá chất, không cần những loại bao gói cầu kỳ và quảng cáo ầm ĩ, hay bất cứ một thứ dây chuyền công nghệ thực phẩm nào.


Cái “nết” vẫn khẳng định được ưu thế của nó trước những cái “đẹp” giả tạo (nhiều khi có hại) vì chính những giá trị tự thân của nó. Có lẽ cũng vì mến cái “nết” lành ấy mà đã có những thương hiệu bánh khúc “ăn nên làm ra”, trở thành quen thuộc rồi định cư trong trí nhớ của người Hà Nội như bánh khúc cô Lan ở chợ Nguyễn Công Trứ.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged: ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online