Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012


Mới hôm nào chia tay Ấn Độ những ngày Đông rực nắng, tôi vẫn đau đáu ngày trở lại. Để những đêm chập chờn mộng mị tôi vẫn như còn nghe tiếng lũ chim chao chát trên sông Hằng, ngỡ ngàng mơ một bình minh rực rỡ trên hồ xanh đền vàng Amritsar, da diết nhớ trưa sa mạc ngật ngưỡng trên lưng lạc đà miền Jaisalmer nóng bỏng… Nên tôi đi, và hôm nay tôi về lại….


Sẽ nhớ Sài Gòn những hoàng hôn mưa mùa…


Lại một mình một ba-lô lóc cóc trên những con đường xa ngái, nơi thị thành tấp nập, miền sơn cước hoang vu, nơi phố chật người đông rác bẩn đặc trưng của Ấn, bức bối với lũ quạ tinh quái ồn ã, chen chân với những chú bò thiêng đủng đỉnh trên phố, chậm bước bên những chiếc saree nhiều màu lặng lẽ lướt… Tôi sẽ về lại.


Sẽ về lại Sài Gòn những trưa nắng đổ, một mình café, nhìn bóng thời gian đi…


Tôi đi. Nam Á những ngày Hạ vừa đi Thu chớm sang này chắc lá chưa kịp vàng…




Dập dềnh bữa trưa. Mỗi khi có ghe lớn chạy ngang, ngoại phải bỏ chén xuống chống chèo


Thực ra cũng chẳng có gì mới, Chao Praya có từ ngàn đời, khúc sông này cũng chừng đó tuổi. Có điều, nó có cái chợ nổi ở đó – không biết tuổi của nó thôi. Ở gần Bangkok có 2 chợ nổi, một chợ mọi người vẫn thường đi, và tour cũng hay đưa đi, có tên Dam…gì gì đó. Chợ kia ít người đi vì chỉ có vào cuối tuần, mà bà con mình mà ở Bangkok cuối tuần thì thiết tha gì chợ nổi chợ chìm, cứ lên chợ Chatuchak là gặp mặt hết; giá tour của chợ này đắt hơn, 500baht thay vì đi chợ kia chỉ mất 250baht.


Sông đẹp nhờ hoa đẹp


Do vậy tôi đi chợ nổi Amphawa. Tự đi, tổng chi phí tất tần tật chỉ mất 210b.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged: , ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online