Rời Lahore Gate, rời Red Fort, nhưng chúng tôi không bỏ Red Fort mà đi. Chúng tôi men theo bờ thành cao nghều nghệu đi qua cửa bên kia của Red Fort, cửa Delhi – vốn không mở cửa cho công chúng. Ý đồ là sẽ dụ dỗ các anh lính Ấn Độ, vốn dĩ rất mến khách lạ, biết đâu lại được cho vào.
Không vội vã, tôi và 1 bạn mò ra 1 góc thành cổ vắng tênh ngồi nhìn chiều rơi chầm chậm trên từng phiến đá cũ, lòng cảm thấy hí hửng vô cùng vì được nhìn hoàng hôn rơi trên thành xưa vang bóng.
Bên cửa Delhi vắng thênh thang càng thấy rõ sự uy nghi, sự hoành tráng của Pháo đài đỏ ngày xưa
Tôi trà trộn vào dòng người đi lễ nhưng không vào trong thánh đường – cũng biết giới hạn nào cần dừng, tôi ngồi mê đắm trên khoảng sân rộng của thánh đường ngắm chiều muộn đi đang trôi, hoàng hôn đã không còn những những tia nắng ham vui vẫn còn vương vấn trên mái thánh đường xưa làm Masjid Jama càng thêm huyền hoặc trong khoảnh khắc khi ngày đi đêm tới.
Tưởng gần, té ra từ ga đi đến India Gate đi mất gần 30p, con đường vắng tanh vì đi ngang qua các công viên. Nhưng nhờ vậy mà lại sạch và yên tĩnh, khác xa một India ồn ào đông đúc mà chúng tôi đã chìm ngập từ sáng đến giờ.
Cổng Ấn Độ là đài tưởng niệm chiến tranh lớn nhất tại Ấn Độ. Nằm giữa một quảng trường cây xanh rộng, trước ngày Ấn Độ độc lập, tháp cao 42m này là nơi tưởng niệm 90.000 binh sĩ Anh đã ngã xuống qua nhiều cuộc chiến trên đất Ấn, chứ không phải dành cho người Ấn. Nhưng giờ đây, mọi người chỉ biết đến India Gate như một đài tưởng niệm chiến tranh – đơn giản vậy thôi.
Nhìn xa xa thì thấy India Gate cũng hao hao giống Khải hoàn môn hay Patuxay ở Vientiane, hay giống giống vài cái cổng chào trên đất Thái, nhưng lại gần thì thấy ngay đó là India – vì rất đông người tụ tập bên dưới chân đài, buôn bán, lòng vòng… nói chung là các điểm tụ tập ban đêm đông đúc ở Ấn Độ cũng như quê Việt mình.
Các góc cạnh India Gate
Trên đường, có 1 ngôi đền hay chùa gì đó là lạ, chẳng có bảng biểu tiếng Anh gì hết nhưng chúng tôi cứ xông vào. Dân tình cũng rất nhiệt tình chỉ trỏ nhưng chẳng hiểu gì hết. Chỉ thấy mấy cái cây được trang trí hay hay, ngắm nghía làm vài tấm hình rồi đi tiếp.
Cái cây được trang trí đẹp lạ ở cái đền/chùa không biết tên
Ngay trước khi đến Purana Qila là một bảo tàng đồ thủ công mỹ nghệ của Ấn Độ, rất đáng xem. Bảo tàng nằm trong một khuôn viên xanh mát và lưu giữ cả mô hình của những ngôi nhà, xóm làng của các dân tộc ở Ấn Độ. Ở đây lưu giữ và trưng bày hơn 20.000 hiện vật về thủ công mỹ nghệ từ cổ đến kim, đến từ khắp nơi trên đất Ấn.
Các đồ vật bày bán cũng đầy tính nghệ thuật
Các con hổ giấy này là tranh rối bóng, cử động được
Một cỗ xe ngày xưa, nhìn nó nhỏ vậy chứ không phải đâu
Phải mượn một anh giai Ấn đứng chụp hình mới thấy nó to cỡ nào
Trang trí trên tường của một ngôi nhà Ấn xưa
Vì bảo tàng thủ công mỹ nghệ cũng không cho chụp hình bên trong nên tôi không chia sẻ được hình ảnh ở đây nhưng các tác phẩm của họ rất tinh xảo và đa dạng. Từ kim loại, đá quý đến ngọc, đến gỗ, đến xương động vật đến giấy, đến… đủ thứ bạn có thể nghĩ ra. Ở đây không chỉ là 1 bảo tàng mà còn có thêm một làng nghề thủ công, họ vừa làm vừa bày bán nhiều thứ đồ tinh xảo.
Nếu có thời gian lang thang và đọc kỹ các thông tin chi tiết về các hiện vật được trưng bày ở đây thì sẽ rất thú vị. Cơ man nào là những bức tranh thêu tinh xảo, khảm ngọc quý đá quý lộng lẫy, ngay cả những món đồ gỗ hay đồ kim loại cũng được chạm trổ những nét hết sức tinh vi độc đáo.
Nhà tranh trong làng “giả” xưa
Cả bọn đã quy định giờ tập trung để đi Purana Qila, nhưng phải dời đi dời lại mấy lần mới dứt ra được cái viện bảo tàng hấp dẫn này để kéo nhau lần mò theo bức tường thành rêu phong đi sang Purana Qila. Đi theo con đường hoang ven bờ thành này mát mẻ và thích hơn đi ngoài đường lộ chính nhiều nhưng cuối đường là phải leo qua hàng rào nhọn hoắt mới đến được cổng vào Purana Qila.
Con đường ven theo thành cổ, dọc theo Mathura Road ngoài kia, đi men ngay dưới chân các đoạn thành xưa không được tu sửa nên dấu vết hoang phế rất rõ. Thành có tường thật dày và cao ngất ngưởng. Gần nửa thiên niên kỷ qua rồi, gạch đá cũng đã tan vỡ, đã hao gầy nhưng thành cũ còn rất uy nghi. Đi dưới chân thành này mới có cảm giác phiêu-phiêu về các câu chuyện, những hình ảnh vẫn xem về các trận công thành ngày xưa, chắc cũng không đơn giản như trong phim đâu – nhất là khi xem thành này.
Thành xưa hoang phế
Nói đúng ra lúc đầu thấy con đường hoang vu cỏ mọc rậm rịt, chúng tôi cũng chưa dám đi nhưng thấy các bạn trẻ Ấn Độ băng băng vạch lối vén lá mở đường, thế là chúng tôi mới lò dò thì theo, nào ngờ gặp con đường đẹp.
Khuôn viên mênh mông của Purana Qila nhìn từ ngoài cổng thành – xa xa là thánh đường Hồi giáo
0 nhận xét:
Đăng nhận xét