Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013


Hơn 5 giờ chiều, khi ánh nắng bắt đầu ngả vàng, anh Tiến vỗ vai tôi: “Chuẩn bị lên đường. Thức đêm nổi không? Tôi lật đật xách máy theo anh. Bất chợt, một mùi hôi khủng khiếp đâu đó sộc đến khiến tôi nhăn mặt, vội vàng đưa tay lên mũi. Anh Tiến cười khanh khách, bảo: “Tiêu rồi, muốn đi câu cá lăng thì phải quen với mùi này, nếu không chịu nổi thì chỉ có nước ở nhà. Đây là mồi câu. Mùi khó chịu vậy thôi chứ không giống như… cái kia đâu”.


Mọi việc đã xong, chúng tôi ngồi hút thuốc, hồi hộp ngồi đợi. Đôi mắt anh Tiến không rời chiếc phao trắng, to như ngón tay cái đang nổi trên mặt nước. Nửa tiếng, rồi 1 tiếng trôi qua, chiếc phao vẫn lặng lẽ nổi trên mặt nước. “Kiểu này thua rồi”, anh Tiến lẩm bẩm. Nhưng, chưa dứt lời thì đôi mắt anh sáng lên: “Có rồi”. Tôi nhìn theo tay anh, dưới mặt nước, chiếc phao đang nhấp nháy liên hồi. Ngay sau đó, anh Tiến giật mạnh rồi thoăn thoắt thu dây. Khi dây thu lại gần hết, anh tiếp tục giật mạnh, một con cá lăng cỡ bắp tay tôi đang giãy giụa.


Thả con cá vào chiếc xô nhựa, anh Tiến lại quấn mồi, quăng câu, và tiếp tục chờ. Một đêm dài rồi cũng qua, chúng tôi thấm mệt. Có lẽ, không phải mệt vì thức đêm mà vì cả đêm chỉ câu được 2 con cá lăng, tổng trọng lượng 1,1 kg!


Theo anh Hiếu, từ khi hồ Dầu Tiếng ra đời, chỉ riêng nghề câu, đánh bắt cá lăng thôi đã tạo việc làm và nguồn thu nhập ổn định cho hàng chục hộ ngư dân sống quanh hồ. Nhưng, săn bắt quá mức nên chúng đang dần trở thành hàng hiếm. “Đã lâu lắm rồi tôi không thấy ai câu hay đánh bắt được con lăng nào hơn 1 ký chứ đừng nói 4 - 5 ký như xưa”, anh Hiếu trầm ngâm.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online