Từng lên công tác vùng Tây Bắc nhiều lần, chúng tôi đã biết về rượu ngâm cây thuốc phiện. Mỗi lần như vậy, chúng tôi đi truy tìm nguồn gốc xuất xứ đều nhận được một câu trả lời: Cây trồng trong núi sâu, đi lại rất khó khăn. Còn hỏi đường vào họ khuyên rằng: Đừng dại mà vào những nơi đó, đường đi vào thì dễ nhưng ra rất khó, thậm chí mất mạng.
Nghe vậy, Gi bảo: “Tưởng gì, chuyện này em lo được. Tối nay, em họp "anh em 06" làm bữa rượu thì chuyện gì cũng ra hết. Nhưng em cũng nói trước, bọn em chỉ lối, mách đường cho anh vào, còn việc anh mua thế nào do anh tính toán, em không động đến. Như anh đã biết, dính đến “món” này, ít thì vài tháng, nhiều vài năm ngồi trong trại giam”.
Sáng hôm sau, chúng tôi lên đường vào bản Phiêng Cành. Chúng tôi hỏi mua cây thuốc phiện, trăm người như một nói "chí pâu" (không biết). Lân la đến chiều, chúng tôi cũng tìm đến nhà H (một tay thợ săn). Khi hỏi về cây thuốc phiện, H lắc đầu. Tôi bảo với H muốn mua một ít về chữa bệnh, mong anh làm ơn giới thiệu chỗ. H liền nói: “Tôi không biết đâu, các chú đi nơi khác mà hỏi”.
Từ sáng sớm, H đã đánh thức chúng tôi dậy chuẩn bị lên đường, vừa bước ra khỏi nhà, H dặn: “Trên đường đi có gặp ai hỏi thì bảo lấy phong lan, đừng tiết lộ là vào vườn trồng thuốc phiện”.
Tuy nhiên, cây đã ra quả hết, trên quả những vết chích nhựa đang đóng thành cục màu nâu đen. Thấy vậy, tôi bảo H: “Bọn em muốn lấy loại cây có đủ thân, lá, rễ, hoa và quả, ở đây không còn hoa lấy làm gì. Bài thuốc bắt buộc phải đủ vị thì mới chữa khỏi bệnh”. H liền giải thích: “Bữa nay cuối mùa rồi, hầu hết cây đã cho quả, như loại này đã lấy nhựa hai lần rồi. Muốn lấy loại có hoa, vậy đi tiếp thôi”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét