Dòng người dày đặc leo lên chùa Đồng. Người lớn, trẻ nhỏ đều quyết tâm mệt mấy cũng phải lên được đỉnh núi.
Người cha này chấp nhận mệt nhân đôi để bế cô con gái bé bỏng lên chiêm ngưỡng chùa Đồng.
Trên núi lạnh, nhiều người mặc áo mưa nhưng cậu bé này phanh áo hối hả luồn lách tiến lên.
Chon von thở dốc để lấy đà leo tiếp.
Núi cao, đường khó nhưng không chùn bước chân.
Càng lên cao càng hỗn độn, người lên kẻ xuống lẫn lộn không theo chỉ dẫn.
Ách tắc rất lâu trên đỉnh núi.
Bở hơi tai leo núi, bạc mặt vì chen chân.
Vị trí đắc địa này là mong ngóng của bao người phía sau.
Dù đợi lâu đến mấy cũng quyết sờ bằng được vào chùa Đồng mới xuống.
Hỉ hả nhét tiền, thậm chí cố ném tiền lên nóc chùa hoặc sờ vào chùa, hoặc đứng trong chùa cầu khấn... mới yên tâm ra về.
Chuông trên chùa Đồng cùng là vật để nhiều người chen vào... sờ bằng được!
Đường xuống núi cũng như nêm, để đi đến được vị trí gần cáp treo như thế này phải nhích từng bước, nhiều lúc dậm chân tại chỗ rất lâu, nhiều người tức thở, la ó, quát mắng nhau khi bị chèn lấn, xô đẩy. Có người ước ao:“Lúc này thèm một cảnh sát giao thông ở đây... phân xử”.
Từ chùa Đồng xuống được cáp treo để đi tiếp xuống chùa Hoa Yên cũng mất hàng tiếng, hơn 7h tối mà cáp treo vẫn trong cảnh ùn dài dằng dặc…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét