Thứ Hai, 14 tháng 1, 2013


Cụ G, bậc cao niên làng miến, cho hay: “Trước đây làng Cự Đà thì nhà nhà, người người làm miến nhưng giờ vơi dần rồi. Ấy vậy mà sản lượng thì nhiều hơn trước”. Nghe vậy, tôi hỏi cụ sao lại người làm giảm, sản lượng tăng vậy? Cụ G liền nói: “Trước làm bằng thủ công, mỗi lò được khoảng 20-30kg/ngày nhưng giờ đầu tư máy móc thì mỗi ngày lên đến vài tạ”.


Rời nơi phơi bột, chúng tôi vào cơ sở anh B, trong nhà xưởng, những chiếc máy hoen gỉ bám đầy bụi bặm. Xưởng có từ 4 đến 5 thùng phuy và bồn xây bằng xi măng, những tảng đen vón cục tích tụ thành từng lớp dày, những cây que khuấy bột, gáo múc bột đen sì. Bột được chất từng đống cao.


Cạnh đó, một cơ sở khác thì đám nhân công đang thu miến về. Người kéo lê từng mảng bánh đa từ ngoài ngõ vào sân được lát bằng gạch đỏ nơi dùng để cắt những dải bánh tráng dài thành những sợi miến. Trên sân nhỏ ấy đầy đất cát và nước bẩn, miến được vứt ngổn ngang, bừa bãi, mặc cho những đôi chân trần giẫm đạp. Người quay máy, người se sợi, người bó miến. Họ cật lực làm để tăng năng suất công việc mà không chú ý đến vấn đề mất an toàn vệ sinh. Cả chục con người đi lại, chạy nhảy trên miến như đi trên đất.


Có ý định mua hàng, chúng tôi đến cơ sở của chị V tham khảo giá và đặt hàng. Xưởng có 3 nhân công đang phân chia đóng gói. Tại đây miến chất từng đống cao với đủ màu sắc. Các nhân công bó miến dùng chân giẫm đạp để chia năm xẻ bảy. Nền nhà nhớp nhúa la liệt từng bó miến vừa được bó lại.


Tôi hỏi tiếp: Thế màu thì làm bằng cái gì?. Chị V đáp: “Dùng phẩm màu thôi, ở đây nhà nào cũng làm vậy cả. Như miến để trắng thì chị phải dùng thuốc tẩy trắng, nếu em muốn lấy miến ít phẩm màu thì lấy loại có màu sẫm. Loại đó không dùng phẩm màu, giá rẻ hơn, ăn lại ngon”.

Xem bài viết đầy đủ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online