Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012


Cho đến nay tôi đã sống ở Thành phố Hồ Chí Minh được bảy tháng, và tôi xấu hổ thừa nhận rằng tôi đã thật sự hoàn toàn thất bại trong việc học được cái gì đó ngoài một chút tiếng Việt sơ đẳng nhất. Tôi cho điều này một phần vì, trên thực tế, thứ ngôn ngữ này có đến năm dấu thanh khác nhau, do đó nếu phát âm sai từ mèo, bạn có thể vô tình nói thành mẽo, một từ có nghĩa hoàn toàn khác. (Đó chỉ là một thí dụ giả sử để cho bạn dễ hiểu mà thôi). Những thí dụ thực tế về khó khăn này là thịt bò và (trái) bơ, cả hai đều được đánh vần là bo nhưng, tùy thuộc vào dấu thanh, chúng chỉ những thứ hoàn toàn khác nhau. Chắc chắn là tôi không muốn ăn trái bơ nướng, hoặc một cốc sinh tố thịt bò.


Sau đó, một người phục vụ sẽ đến và, hy vọng là, đưa cho bạn một thực đơn, nếu không thì bạn sẽ phải dùng đến cách chỉ vào thứ mà ai đó đang ăn. Như đã đề cập, mặc dù, ngay cả khi bạn có một thực đơn thì vẫn chưa hết các vấn đề. Thí dụ, tôi biết các từ về các nhóm thực phẩm chính: thịt gà, thịt bò, thịt lợn, cá, v.v, và các từ chính để mô tả như chiên và nướng, nhưng ngoài những thứ đó, tôi không biết gì khác. Vì vậy, có thể nói nếu tôi đặt món mực nướng, thì tôi hoàn toàn không biết những thứ nước chấm, gia vị hoặc các gia giảm đi kèm thêm là gì. Nhiều lần bạn bè tôi và tôi đã chỉ vào một cái gì đó trên thực đơn và hết sức ngạc nhiên bởi những gì xuất hiện ở trên bàn. Rất may là đồ ăn của người Việt Nam rất ngon, do đó, hầu như bất cứ món gì bạn gọi đều rất tuyệt.


Người phục vụ cũng có nhiều loại khi nói đến việc họ biết tiếng Anh đến đâu, hoặc họ có thể hiểu được thứ tiếng Việt ngọng nghịu như thế nào. Một số không biết lấy một từ tiếng Anh nào, và họ nhìn vào bạn như thể một cánh tay thứ ba vừa mọc ra trên đầu bạn khi bạn cố để gọi thứ trà đá bằng tiếng Việt. Ở thái cực kia, tại một nhà hàng, một người bạn của tôi đã cố gắng đặt món bằng tiếng Việt và người phục vụ, bằng thứ tiếng Anh không trọng âm, nói rằng "Xin vui lòng đặt món bằng tiếng Anh, tôi dễ hiểu hơn.


Một trong những phần hay nhất về ẩm thực ở một nhà hàng địa phương ở Việt Nam là quan sát những người dân địa phương. Vào ban đêm chắc chắn sẽ có một nhóm người đàn ông trung niên, mặt mũi hồng hào, ngập trong chầu bia này đến chầu bia khác, bia Tiger trong các chai cỡ lớn thực sự xếp kín mít trên mặt bàn của họ. Trẻ con nô đùa với nhau, còn những người phục vụ thì giỡn với nhau trong lúc chờ thực khách gọi thêm món.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online