Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012


Đã lâu rồi tôi mới lại ăn bánh gio bà ngoại làm, cái thứ bánh hiền hòa óng ả thoang thoảng hương tro dù ăn cùng mật ngọt hay đường cũng đều có cái hay riêng, cái thì quyện quấn vào nhau như một tổng thể dịu ngọt cái thì tí tách hạt đường tạo nên một sự tương phản thú vị rồi tan vào với nhau.


Cái bánh chợ ấy đỏ đẹp thật, mịn mượt thật nhưng cứ bị bị nồng vôi, bánh lại hay lả lướt quá nên khi ăn vào có chút vô duyên giống như một cô nàng ỏng ẻo xức nước hoa quá tay thay vì một cô gái quê rất khiêm nhường mà duyên dáng.


Có được nước chuẩn rồi thì mọi thứ thật đơn giản, gạo nếp ngon và đều hạt được đãi sạch, ngâm vào nước lẳng vài tiếng rồi vớt ra rá ngay trước khi gói, mà chỉ được vớt từng đợt nhỏ một thôi! Sở dĩ phải làm như vậy vì nếu múc thẳng gạo lên gói thì bánh dễ bị nhão còn nếu để gạo róc nước  thì  bánh lại bị thiếu nước lẳng đâm ra kém dền, yếu thơm.


Tiết trời thu, nắng không còn gay gắt và gió dịu lại hiu hiu, ngồi dưới giàn mướp bóng nắng, cắt từng lọn bánh ánh mật, chậm rãi và lười biếng tôi chấm bánh và đưa lên miệng, cảm nhận cả đất trời trong sự hoà quyện của cỏ cây và tiết tấu của gió mây.


Ngày bé, mỗi khi buồn tôi lại đạp xe hay đi bộ vào nhà ngoại, chỉ một chốc lát thôi là nỗi lòng nhẹ vơi đi, có lẽ sự dung dị hiền hoà của người và cảnh nơi đây đã khiến lòng tôi tĩnh lại.


Xứ Thanh có món bánh răng bừabạn không thể bỏ qua mỗi lần ghé thăm!

Xem bài viết đầy đủ

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online