Thứ Năm, 11 tháng 10, 2012


Từ cái ngưỡng cửa ấy, tôi đã cất giữ cho riêng mình bao câu chuyện của Đồng Văn…


Tôi chào người đàn ông đang chăm chú đục cột nhà mới trên hàng hiên, dưới bóng cây hồng khô trụi lá, mảng tường đất cũ kỹ với những tấm bằng khen và khung ảnh ố màu thời gian. Bên ngoài bờ rào đá có một ruộng cải mèo xanh mướt, một chiếc lồng chim phủ khăn hồng điều lấp ló, một người đàn bà đang lúi húi xe sợi. Thế giới của trong và ngoài.


Bình yên - Ảnh: VIỆT HÙNG


Một góc Yên Minh - Ảnh: VIỆT HÙNG


Tôi từng ngồi hàng giờ trên bậc thềm phố cổ, chờ những chàng trai, cô gái dắt lợn đi qua. Ngồi cả buổi chiều trên cái ngưỡng cửa cao của cửa hàng xay xát gạo, chiều không bận rộn, những người đàn ông, đàn bà lặng lẽ đến và đi, chỉ có bọn trẻ con leo trèo trên khung cửa sổ, in hình lên khoảng tối phủ lên chiếc máy xát bụi bặm và thơm mùi trấu mới. Ngước mắt nhìn ô cửa sổ bé xíu với những chấn song cũ mèm trên bức tường đối diện, lại nhớ nụ cười của chú bé vắt vẻo trên ô cửa một căn gác nhỏ ở Sủng Là.


Sân nhà trưa vắng - Ảnh: VIỆT HÙNG


Tôi bước qua vạt nắng xiên ngang ngưỡng cửa cao. Một ôm rau mới hái nằm ngổn ngang trên nền đất. Trong nhà thiếu sáng, mùi ẩm ướt, lạnh lẽo tỏa ra từ khắp các góc. Chăn màn cũ kỹ. Giường chiếu lặng im.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged:

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online