Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012


Thành phố Thượng Hải vốn là làng chài hẻo lánh, do nằm ở cửa sông Dương Tử thuận tiện cho các tàu biển vào ra buôn bán với các nước trên thế giới, thành phố được phát triển mạnh mẽ vào cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20, nhất là khi Trung Quốc thực hiện tự do hoá thương mại, Thượng Hải phát triển chóng mặt. Là thành phố trực thuộc trung ương, Thượng Hải có diện tích 6.340 km2, với 24 triệu dân sống trong 18 quận, dân sống trong nội thị là 20 triệu người, chủ yếu dân tứ xứ từ khắp các nơi đổ về, dân gốc Thượng Hải chỉ chiếm 10%.


Người dân Thượng Hải đều sống trong những ngôi nhà chung cư cao bốn, năm mươi tầng. Nhờ những chiếc cửa sổ bằng kính mở ra, lộ ở phía sau là những bộ quần áo phơi gió với đủ màu sắc. Vì phát triển quá nhanh lại nhiều nhà cao tầng, nhiệt độ bình quân ở Thượng Hải 17,50 C, nhưng nhiều năm mùa hạ có ngày lên tới 400C, trung bình 150 người một cây xanh. Mặc dù là thành phố đông dân nhất Trung Quốc nhưng Thượng Hải rất sạch, đi cả một đoạn đường dài không nhìn thấy một mẩu thuốc lá hay một mảnh giấy vứt trên đường.


Còn nhớ bữa ăn sáng ở khách sạn Mi Lan thành phố Tô Châu, khách Trung Quồc ồ ạt chen vai thích cánh vào lấy thức ăn, người nào cũng bê những đĩa thức ăn đầy tú hụ, đoàn chúng tôi chờ cho vãn người vào lấy thức ăn thì nhiều món đã không còn. Bữa sáng hôm sau chúng tôi không phải giữ ý gì nữa mà cũng liều mình "xông vào cuộc chiến sinh tồn", một cô trong đoàn chúng tôi trong lúc chen lấn bị một bát cháo của một người Trung Quốc đổ vào chiếc váy rất điệu đà, khiến cô không còn đủ dũng khí để chen vào lấy thức ăn tiếp nữa. Tôi để ý một quý cô Trung Quốc sau khi ăn hết một đĩa thức ăn đầy tú hụ còn ăn tiếp bốn quả trứng gà khiến chúng tôi ai nấy đều lắc đầu thán phục.


Bất ngờ nhất là hình ảnh những người ăn xin nằm ngồi lê la trước cửa chùa Phật Ngọc. Chùa Phật Ngọc được xây dựng từ thời nhà Tống, trên diện tích 33 mẫu, đây là ngôi chùa nổi tiếng nhất tại Trung Quốc.


Tượng Phật Ngọc tay lần tràng hạt ngồi thiền nhập định, gương mặt từ bi, đôi mắt buồn nhìn xuống, như đang cầu cho chúng sinh vượt qua những khổ nạn. Trên trán Phật Ngọc là nửa viên ngọc Dạ Minh Châu do Từ Hy Thái Hậu cúng tiến. Viên Dạ Minh Châu về đêm phát sáng, như lòng dạ trong sáng của đức Phật. Có lẽ biết được tâm lý của du khách khi vào viếng chùa nên những người ăn xin đã tụ hội về đây, khi thấy một người sờ túi thì tất cả nhất loạt chìa những chiếc ống bơ han rỉ về phía du khách, nom gương mặt người nào cũng đen đúa, nhem nhuốc và đau khổ.

Xem bài viết đầy đủ

Tagged: , , , ,

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online