Cung đường từ Karon Beach đến Kathu uốn lượn quanh co, và nhiều đoạn có góc nhìn ra biển rất đẹp. Buổi trưa tháng chín trời mưa, gió bắt đầu thổi mạnh, trời bỗng sập tối. Cô bạn đi cùng chốc chốc lại quay sang bảo: “Chúng ta có điên quá không nhỉ?” Cả ba đứa còn lại cười nghiêng ngả: “Không đâu, đời mấy dịp thế này”…Sau khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ hỏi đường, cuối cùng chúng tôi cũng đến nơi. Nhìn cái cần trục nằm xa tít trên cao, anh bạn tôi bảo “Giờ quay về vẫn còn kịp”. Nhưng đứa nào cũng lắc đầu và xăm xăm vào khu bên trong. Ông chủ Jungle Bungy Jump là người New Zealand, cũng là một bậc thầy trong việc huấn luyện việc nhảy tự do này.
Ông nói sơ về giá cả và đưa chúng tôi một ít giấy tờ để ký. Yên tâm nhé, Bungy Jump đã được bảo hiểm! Ông chủ cũng không quên thông báo chưa bao giờ xảy ra tai nạn ở đây và tiền sẽ không được hoàn lại dù bạn không nhảy ở phút cuối cùng. Bạn có thể chọn nhảy single (nhảy đơn) hay tandem (nhảy đôi).
Ngoài trời mưa mỗi lúc càng to. Gió bạt mạnh. Không khí lành lạnh cứ như trong một bộ phim xưa cũ nào đó. Cả bọn ngồi co ro nhìn trời, không biết thời tiết thế này thì có nhảy được không. Ông chủ vỗ vai trấn an bảo rằng chờ thêm một lát mưa sẽ tạnh. Quả đúng vậy, một lát sau mưa nhẹ hạt dần, trời quang đãng hẳn, chúng tôi lần lượt vào vị trí.
Từ trên cao nhìn xuống.
Nào nhảy thôi...
Anh nhân viên nhắc tôi một lần nữa quy tắc nhảy và dặn khi nào nghe đến 3 hãy thả người xuống. Gió rít lên từng hồi. Tôi đứng khá lâu tại mép nhảy chờ gió lặng. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác choáng ngợp và pha chút sợ hãi khi đó. Nhưng thầm nghĩ, đất trời của tôi là đây, tôi không nhìn xuống dưới nữa mà phóng tấm mắt ra xa. Nghe đếm đến ba, tôi buông mình xuống hồ.
Nhận "bằng khen dũng cảm".
0 nhận xét:
Đăng nhận xét