Sáng hôm đó cầm cuốn LP ra đường đứng đón xe, chỉ vào bìa cuốn LP hỏi bà dì cùng đứng chờ xe, vui tính, thông thạo tiếng Anh và nhiều chuyện khác nữa(!) rằng con muốn đi đến điểm có mấy ngư dân leo cột câu cá như vầy thì đi đâu. Không cần nghĩ suy, dì hai trả lời chắc nịch “Mirissa”, dù theo LP là thường những ngư dân ở vùng biển Koggala mới hay câu cá kiểu đó. Nên tôi báo với chú em phụ xe là tôi muốn đi Mirissa thay vì Koggala.
Sở dĩ tôi đổi ý ngay như vậy vì tôi cũng có đọc LP về Mirissa, một điểm đến được cho là “Unawatuna của 20 năm về trước” vì sự hoang sơ chưa bị du lịch hóa của nó. Nên tôi đi Mirissa. Nên khi chạy xe ngang qua Koggala, thấy những chiếc cọc gỗ giữa biển, những người ngư dân đang câu cá tôi cũng mặc kệ, quyết định là cứ đi Mirissa rồi quay lại Koggala sau. Ngay buổi chiều đó, tôi mới biết quyết định này của tôi là cực kỳ đúng đắn – dù ở Mirissa không hề có chiếc cọc nào, cũng như không có cảnh những ngư dân câu leo cột câu cá nào hết.
Thế nên tôi hân hoan phơi phới dù tôi không chụp được hình đẹp về cảnh đó, dù rằng tôi cũng chụp được hình không phải trả tiền, dù những tấm hình đó tôi phải lượn qua uốn lại, thồi lên thụp xuống bao lần mới tránh được những ông tây béo tốt, bà đầm hở hang váy áo phất phơ trên cột.. lọt vào ống kính.
Vùng biển vẫn còn là làng chài nguyên sơ ở Mirissa.
Một bãi biển ngả nghiêng bóng dừa gần Koggala.
Một bãi biển hoang sơ gần Koggala, lũ muống biển vẫn xanh mướt mượt mà dưới nắng cháy và tôi rất thích màu xanh của trời của đất của biển giao hòa.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét