Những cánh dù chao nghiêng ở Mahri
Đồng cỏ và hồ xanh đèo Rohtang La
Còn trong Manali, ngoài khu phố Old Manali và làng cổ Vashist với những ngôi nhà gỗ lợp bằng đá phiến trông thật ấn tượng, rồi những ngôi chùa, thiền viện Tibet, ngôi đền Hindu được xây dựng từ 1553 Hadimba, ngôi đền đá Vashist Mandir và khu tắm nước suối nóng (miễn phí) gần bên… rất nhiều điểm đến thu hút ở Manali.
Ngôi đền Hindu xinh đẹp ở Nagar.
Những chạm khắc Hindu tinh tế.
Mỗi năm, con đường này chỉ hoạt động từ giữa tháng 7 đến giữa tháng 10.
Bình minh hồng rực rỡ trên Himalaya.
Thu đang sang.
Thu đang sang.
Vậy, đó là đường lên thiên thai sao?
Đúng vậy! Dù cho con đường đêm lạnh đến mức bao nhiêu áo quần đem theo tôi đã tròng hết vào người tôi vẫn run cầm cập cắn răng chịu đựng, vì có còn cách nào khác, và lòng chỉ tự biết trách mình mà thôi. Dù cho con đường dồn xốc đến nổi xương khớp giòn như bánh tráng đêm trở mình ở Leh, vì sau quá nhiều những nhồi xóc dằn vặt lắc lư lên xuống. Dù cho con đường có những đoạn bụi đến mức dù cửa xe đóng hết, bụi vẫn bay đục trong xe đặc đến mức có thể vốc lại từng nắm được, mặt mũi quần áo bụi cứ đóng dày từng lớp chẳng buồn phủi, vì phủi xong lại đến đoạn khác cũng vậy thôi…
Đó vẫn là con đường lên thiên thai! Nếu như bạn tâm niệm rằng mọi việc đều do ý trời! Và chẳng phải riêng một mình bạn đang đi trên con đường này. Nếu như sau những tự mình dằn vặt mình, bạn cứ nghĩ rằng mình đang đi trên một chuyến xe ngoạn cảnh hiếm có trong đời. Nếu như bạn vẫn tranh thủ chộp được những tấm hình qua bên ngoài cửa kính xe để thấy một thiên nhiên hùng vĩ đẹp tuyệt vời. Nếu như những lúc bác tài dừng xe nơi những ngọn đèo trên 5.000m lạnh buốt gió hun hút từng cơn bạn vẫn tranh thủ nhảy ra khỏi xe để ngắm nhìn thiên nhiên lộng lẫy. Nếu như những lúc xe dừng chân bên lều quán bụi bặm giữa đường bạn vẫn ngó ngiêng đó đây một góc sông xinh, vài túp lều trắng bụi bẩn chợt đẹp rờ rỡ khi lọt vào khung hình…
Triền sông lung linh ngũ sắc…
…rồi dòng sông xanh duyên dáng
Tôi đã từng đi trên con đường xa lộ Tây Tạng – Tân Cương, xa lộ Pamir cao ngất vùng Trung Á… ở đây, tôi đều gặp lại những khoảnh khắc ngày cũ, nhớ những ngày lênh đênh trên những cung đường đó… Nhưng có lẽ vì đang đi, cảm giác tươi mới… nên tôi cứ nghĩ cung đường này hiểm nguy và hùng vĩ hơn nhiều.
Những “chủ nhân” thật sự của “đường lên thiên thai”.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét