Con đường uốn lượn theo từng sườn núi, nơi đó Cao nguyên đá Đồng Văn – hiện nay đã được công nhận Công viên địa chất quốc tế…Những con đường chênh vênh, loanh quanh, khúc khuỷu…luôn hấp dẫn bao “phượt tử”.
Những tia nắng rọi qua đám mây tạo thành những ray sáng…
Con đường đi lên Mã Pí Lèng đó…
Mã Pí Lèng vắt ngang lừng chừng núi…Để hoàn thành con đường Hạnh phục đoạn qua đây, những thanh niên trong đội cảm tử (còn gọi là đội Cơ Dũng) đã phải treo mình bằng dây suốt 11 tháng trên núi để phá núi mở đường, và làm hoàn toàn bằng thủ công, và phải mất tới 6 năm để hình thành nên “sống mũi con ngựa” này…
Để hôm nay, chúng ta nhìn thấy được vẻ đẹp nơi đó…
Và có những buổi sáng, mây bay sà trên vai kẻ lữ hành…
Hay những mái nhà đơn sơ nằm trọn trong một cung đường…
Có một con đường mang tên là: Hạnh Phúc
Dòng Nho Quế trong mùa tháng 9…
và trong mùa tháng 5…
Trên đoạn giữa (có thể xem là đỉnh đèo), hiện nay có một trạm dừng chân cho du khách đi qua đây, và tấm bia đá ghi lại lịch sử con đường này.
Những ngày nắng đẹp, bầu trời xanh ngắt…ôm mình vào tất cả, Mã Pí Lèng làm say lòng những ai đó…
Tấm bia ghi lại những số liệu trên con đường Hạnh Phúc
Con đường dẫn xuống dòng Nho Quế
Ai đó đi qua đây đều phải thốt lên: Sao đẹp thế, hùng vĩ thế, xanh trong thế, nao lòng đến vậy…
Khi chiều xuống, nắng chiếu qua từng vạt núi, khoác lên mình màu vàng óng của ánh mặt trời, lẫn trong khói hoàng hôn. Là dân mê đi, bạn hãy ngồi đây một lần trong chiều buông, nhấp một ngụm cafe nấu vội, ngồi bệt xuống vạt cỏ, cởi bỏ hết mọi chuyện của cuộc sống thường ngày….bạn sẽ mê Mã Pí Lèng đến “điên dại”, đi và lại muốn đi nữa…
0 nhận xét:
Đăng nhận xét