Tôi chưa bao giờ hình dungmình sẽ đi vòng quanh thế giới, dù có nằm mơ, tôi cũng khôngnghĩ mình sẽ thực hiện chuyến đi này bằng xe đạp điện. Tuy nhiên,tình yêu có phép màu biến những điều không thể thành sự thực.
Vốn chưa quen với đường trường và xe tải, nên tôi luôn giật mình khi nghe tiếng còi xe hay mỗi khi một chiếc xe tải vụt qua. Sự căng thẳng của tôi khiến cho đoạn đường cao tốc Hồ Chí Minh dường như kéo dài đến vô tận. Thỉnh thoảng có vài chiếc xe to đi sát bên cạnh tôi và những tài xế này tỏ ra không mấy thân thiện khi họ cố tình đẩy tôi ra bên lề đường. Tuy nhiên, chỉ sau khoảng 100 cây số đầu tiên, tôi bắt đầu quen với chiếc xe đạp của mình, quen với ô tô tải và mọi thứ trở nên dễ dàng hơn. Đấy là những khoảnh khắc đầu tiên của tôi trước khi trở thành một cua–rơ chính hiệu.
Con đường mòn không một bóng xe dẫn chúng tôi đi qua những cánh đồng mía rộng bạt ngàn, qua những thửa ruộng vừa hết mùa thu hoạch rồi tiếp tục uốn lượn qua những ngôi làng nhỏ ở phía Bắc Thái Lan. Ai cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy chúng tôi, nhưng không nồng nhiệt chào đón như người Lào, những người dân Thái chỉ lẳng lặng nhìn theo mà không nói gì.
Chúng tôi quay trở lại quán ăn khi trời đã sẩm tối, dù lúc này quán đã đóng cửa, nhưng Bi vẫn niềm nở mời chúng tôi vào và dùng bữa tối cùng với gia đình anh.
Hôm nay đã là ngày thứ 6 kể từ khi chúng tôi vào đến lãnh thổ của Thái Lan. Tiếp tục đi theo con đường mòn số 2090, chúng tôi đến Khao Yai. Khung cảnh ở đây thay đổi đến bất ngờ, chúng tôi có cảm giác như lạc vào một thị trấn nào đó ở châu Âu với những ngôi nhà màu trắng trên thảm cỏ xanh mướt, với hàng cổ thụ sum suê tỏa bóng mát che kín cả con đường. Đạp xe thêm 5km nữa, chúng tôi dừng trước cổng Vườn Quốc gia Khao Yai – công viên quốc gia lớn nhất ở Thái Lan.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét