Hiển thị các bài đăng có nhãn Sơn La. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Sơn La. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013


Đàn sói đỏ. Ảnh internet 


Đầu thú treo trên tường do ông H. sát hại. 


Tuy nhiên, mấy năm trước, ông đã đem nộp hết cho chính quyền. Vài khẩu súng cũ quá thì ông tháo rời ra, để nó không còn là súng nữa, rồi treo lên tường làm đồ kỷ niệm.


Người dân khiêng thịt trâu từ rừng ra do đàn sói sát hại. 


Thịt trâu, bò do sói sát hại được bày bán cả tảng ở chợ. 


Sói đỏ ăn mồi. Ảnh internet 


Đồng bào Quỳnh Nhai thường thả trâu vào rừng để chúng tự kiếm ăn, sinh sản. 


Sói đỏ thường xuyên sát hại trâu, bò của đồng bào quanh rừng Huổi Luông. Ảnh chụp tại bản Púm. Dưới thung lũng là cảnh đồng ruộng, trâu bò gặm cỏ, kéo cày. Bên kia dãy núi là lãnh địa của bầy sói đỏ hung dữ. 

Xem bài viết đầy đủ

Thứ Năm, 2 tháng 5, 2013


Không có thức ăn, hết măng ớt, các em học sinh vùng cao phải dùng bẫy bắt chuột làm thức ăn chống rét.


Sáng 12/1, trong chương trình “Chào buổi sáng“, VTV1 đã phát một phóng sự trong đó có chi tiết học sinh trường nội trú xã vùng cao Háng Đồng, (Bắc Yên, Sơn La) dùng bẫy bắt chuột để có thêm miếng thịt cho bữa ăn. Nhà xa, không về được nhà mọi sinh hoạt, ăn uống các em đều tự lo. Có những khi hết măng ớt thì các em dùng bẫy bắt chuột để làm đồ ăn cho mình. Tuy nhiên, theo em Mùa A Tủa - học sinh lớp 5 Trường PTCS Háng Đồng thì nếu may mắn mỗi tuần các em cũng chỉ bắt được một đến 2 con chuột. (Ảnh: cắt từ clip VTV)


Trong khi đó, báo Giáo dục Việt Nam, đưa chùm ảnh vì không có tiền mua thức ăn nên các em học sinh bán trú ở Kim Bon (Phù Yên - Sơn La) cũng phải đi bẫy chuột về làm thức ăn từ hơn 1 năm nay. Để bắt được những con chuột như này, các em phải mang bẫy ra đặt ở ngoài nương từ tối hôm trước. Kể cả những con chuột bé bắt được các em cũng mang về làm thức ăn.


Vì phải tự túc nấu ăn theo nhóm, nên sau khiThờ A Hờ mang chuột về nhà, các em chia mỗi người một việc


Em thì đi sắp lại những viên gạch để làm bếp. Em thì mang dao đi chẻ củi


Trong lúc chờ cơm nấu chín, các em xiên những con chuột vào que và nướng trên bếp đang nấu ăn


Khi nướng gần được, chuột được bỏ ra để gạt sạch những chiếc lông còn bám lại. Sau đó cho lên bếp để nướng lại một lần nữa.


Trong khi nướng chuột thì nồi cơm dành cho 3 em cũng đã gần chín.Thờ A Chang là thành viên lớn tuổi nhất trong nhóm nên em mang ra mổ và làm sạch ở vòi nước tận dụng từ trong núi.


Tuy nhiên, chỗ chế biến mà các em hay sử dụng hàng ngày không được sạch sẽ. Một em trong nhóm đang dùng dao đẽo một miếng củi làm thớt chặt thịt.


Tất cả các bộ phận của con chuột còn lại sau khi mổ (chỉ vứt đi phần ruột, gan để lại) sẽ được chặt nhỏ và cho vào xoong. Một chút nước, một thìa muối trắng bỏ vào, các em đun cho chín để ăn. Tuy nhiên, từng này thịt lại được chia đôi để dành cho 3 em nhỏ khác cùng ăn.


Một gói mỳ tôm đã sẵn sàng để cho vào nồi thức ăn có mấy miếng thịt chuột.


Đôi chân lấm lem bùn đất với nồi thức ăn lõng bõng nước


Nhưng không phải bữa nào các em cũng được ăn như thế này.(Ảnh: GDVN)

Xem bài viết đầy đủ

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013


Chợ phiên dành riêng không gian trình diễn quy trình nấu rượu ngô do đồng bào người Mông ở tỉnh Hà Giang trực tiếp thực hiện - Ảnh: Bảo Anh


Kế đó là góc bếp luôn đỏ lửa nấu món thắng cố - món ăn nổi tiếng vùng cao Tây Bắc - Ảnh: Bảo Anh


Món bánh làm từ ngô nếp nương cũng là đặc sản của đồng bào người Mông giới thiệu tại chợ phiên - Ảnh: P.Hậu


 Bánh được chế biến kỳ công khi nhiều người phải thay nhau giã bánh. Đến chợ phiên, du khách được trực tiếp xem họ chế biến và thưởng thức món đặc sản này - Ảnh: P.Hậu


Mèn mén là món ăn hằng ngày của người dân vùng cao phía Bắc. Mèn mèn được làm từ ngô xay nhỏ và được đồ lên trước khi ăn - Ảnh: P.Hậu


Gian trưng bày món xôi ngũ sắc và xôi nấu kèm trứng kiến đen, món ăn đặc sản của người Tày ở Lục Ngạn, Bắc Giang - Ảnh: P.Hậu


Nhiều loại rau rừng như ngót, bò khai… cũng góp mặt tại chợ phiên. Rau có ít nên không bán chỉ để giới thiệu đến du khách - Ảnh: Bảo Anh


Thiếu nữ người Thái (Sơn La) duyên dáng bên máy kéo sợi dệt thổ cẩm và thêu thùa khăn áo… - Ảnh: P.Hậu


... và hướng dẫn du khách tung, bắt quả còn cầu may - Ảnh: P.Hậu


Nhảy sạp tại chợ phiên là màn trình diễn ấn tượng thu hút nhiều du khách ghé xem - Ảnh: P.Hậu


 Sau nhiều lần đắn đo, du khách nhí cũng hào hứng tham gia nhảy sạp - Ảnh: P.Hậu


Trò chơi leo dây dành cho du khách tới chợ phiên. Nhưng không phải ai cũng đủ sức khỏe, sự khéo léo để chinh phục thử thách này - Ảnh: Bảo Anh 

Xem bài viết đầy đủ


Du khách tới chợ được chứng kiến những phụ nữ người Dao, người Mông thực hiện các tác phẩm thêu, từ khi còn là tấm vải trắng tới khi hoàn thành tác phẩm. Những người phụ nữ này như những nghệ sỹ đích thực bởi họ vừa biết vẽ, tạo hình, lại vừa biết thuê và may vá


Gian hàng thổ cẩm của đồng bào dân tộc Mông tỉnh Hà Giang


Du khách chăm chú theo dõi quá trình dệt thổ cẩm


Ẩm thực là yếu tố hấp dẫn nhất tại phiên chợ


Thịt lợn quay được quay và chặt bán ngay tại đây


Đông nhất là gian bán thắng cố


Chảo thắng cố được bán hết veo trong chưa tới 2 tiếng đồng hồ


Ai đi qua cũng phải dừng lại bởi mùi thơm của món thịt gác bếp đầy hấp dẫn này


Rượu ngô Bắc Hà (Lào Cai) cũng được nấu ngay tại chợ


Các cô gái người Tày đang bán món bánh trôi Ba Bể (Bắc Cạn)


Các loại nhạc cụ dân tộc như những cây đàn tính này chủ yếu có giá trị trưng bày để du khách tham quan tìm hiểu chứ không mấy ai có nhu cầu mua bán


Các cô gái Thái ở Thuận Châu (Sơn La) đang giới thiệu với du khách về những quả còn được dùng trong trò chơi ném còn vào những lễ hội mùa xuân


Gian hàng bán búp bê, túi, ví làm từ thổ cẩm của người Mường (Hòa Bình)


Thú vui lớn nhất của du khách tới chơi chợ có lẽ là được sử dụng các vật dụng truyền thống của đồng bào các dân tộc làm "đạo cụ"... chụp ảnh lưu niệm. Cậu bé này rất say sưa thổi chiếc khèn của người Mông (Hà Giang) trong sự cổ vũ của người thân


"Đóng giả" thiếu nữ dân tộc Mường bên khung cửi dệt

Xem bài viết đầy đủ

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013


Hút liền mấy điếu thuốc lào, ông Thào Minh mới chậm rãi kể: Nhà mình trước đây ở xã Dìn Chin nằm trên đầu nguồn sông Chảy, trên đó thiếu nước quá, nhất là vào mùa khô vợ con mình phải đi cả ngày mới cõng được can nước về dùng. Nước để làm ruộng cũng không đủ, năm nào mưa nhiều thì đủ nước cấy, năm nào mưa ít mất mùa thiếu đói quanh năm, mèn mén cũng không đủ ăn. Nhiều gia đình bỏ đất Dìn Chin sang Sơn La, Lai Châu rồi vào tận Tây Nguyên nơi có nhiều rừng để sinh sống. Năm 1989 ăn Tết xong mình đang chuẩn bị đưa vợ con di cư tự do thì gặp bác Hoàng Chúng, lúc đó bác đang là Chủ tịch huyện Mường Khương, bác bảo: Chúng mày đưa vợ con đi đâu xa cho khổ, đất Na Lốc - Cốc Phương còn nhiều, sao không về đấy mà ở. Người bên kia họ cũng ở như đất của mình, sao họ lại giàu có thế, chẳng lẽ mình lại không học họ làm giàu được à? Thế là mình cùng mấy anh em họ Thào đưa vợ con tới đây. Vùng đất này ngày xưa chưa có ai ở, nên người bên kia biên giới tràn sang bên này phát rừng làm nương, khi dân mình đến họ mới lui về bên kia suối Na Lốc.


Tôi đi tìm Thào Dìn khó quá, mọi người bảo: Mùa thu hoạch dứa chẳng mấy khi gặp Thào Dìn ở nhà, từ sáng sớm nó đã lên đồi giúp người ta thu dứa rồi... Đúng như vậy, trưởng bản Thào Dìn đang có mặt ở khu vực thu mua dứa, rất nhiều khách hàng gọi điện thoại cho anh, người Trung Quốc có, người Việt Nam có, rồi người trong thôn hỏi giá bán bao nhiêu, thời gian nào thì đến lượt nhà họ bẻ dứa... Chuyện của trưởng thôn Thào Dìn tự nguyện sang bên kia biên giới làm thuê trồng dứa, trồng chuối mà chẳng lấy tiền công.


Thực ra Thào Dìn sang bên ấy học cách trồng, bón phân, phun thuốc kích thích... sau đó anh về áp dụng ở đồi dứa của nhà mình. Số tiền công anh xin đổi bằng phân bón và các chế phẩm sinh học để phun cho dứa chín đều, quả mọng. Bởi thế mà đồi dứa nhà anh chất lượng quả chẳng thua kém gì đồi dứa của người bên kia suối Na Lốc. Năm ấy, giá dứa nhà anh được thương lái trả chẳng kém mua của người Trung Quốc. Mọi người trong thôn học làm theo, họ sang bên kia biên giới mua phân bón và các chế phẩm sinh học phục vụ cho cây dứa. Để dứa chín rải đều trong thời gian thu hoạch Thào Dìn lên lịch cho các gia đình trong thôn trồng cách nhau 2 - 3 ngày, trồng lệch ngày như vậy để các gia đình thu hoạch đổi công cho nhau, dứa chín không dồn dập, thương lái không thể ép được giá.


Vàng Seo Dìn ở thôn Bãi Chuối là người đầu tiên xây nhà hai tầng và mua ô tô con để mỗi chủ nhật đưa vợ con lên thị trấn Mường Khương chơi chợ và ăn thắng cố. Dìn bảo: Mình sinh năm 1974, vợ mình là Sùng Thị Sừu hơn mình 2 tuổi, năm 1992 mình từ Pha Long xuống đây.


Cũng giống như anh Thào Dìn mình cũng sang bên Trung Quốc làm thuê, về nhà bắt chước họ trồng chuối. Mọi người ở đây trồng chuối nhiều hơn trồng dứa nên thôn mình có tên là thôn Bãi Chuối. Nhà mình trồng hơn 10 vạn gốc chuối, khoảng 8 vạn gốc dứa. Chuối chỉ bán cho người Trung Quốc, còn dứa thì người Trung Quốc mua và người Việt Nam cũng mua. Không nhớ mỗi năm thu mấy trăm triệu tiền đâu, có năm được 200 triệu có năm hơn 200 hay 300 triệu gì đó...

Xem bài viết đầy đủ

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online