Hiển thị các bài đăng có nhãn Mường Lát. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Mường Lát. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 9 tháng 10, 2012


Hơn tất cả, phượt là đi, khám phá, trải nghiệm và chinh phục. Bằng sự linh động, cơ động và dễ thích nghi của mình, phượt chạm được đến những cảnh đẹp và trải nghiệm được những món ăn lạ mà du lịch thông thường không thể tới được. Từ đồng bằng cho đến miền biển, từ cao nguyên tới vùng núi hẻo lánh, hiểm trở, không nơi đâu chưa in dấu chân “phượt tử”, chưa món ăn lạ nào mà các “phượt tử” chưa được trải nghiệm.


Tuy nhiên, phượt cũng là gian khổ, bởi những cung đường trải rộng từ Bắc vào Nam băng qua mọi địa hình. Càng vào những nơi xa xôi như Mù Căng Chải, Apachai, Sài Khao - Mường Lát, Trạm Tấu - Bắc Yên đường càng xấu kèm theo vô vàn những khó khăn như dân cư thưa thớt, mưa rừng bất chợt, đường đá hộc, đá tảng… thử thách sức bền bỉ và sự dẻo dai của bất kỳ thành viên nào trong đoàn. Để có một chuyến đi thành công, ngoài chuẩn bị tinh thần thép và sức khỏe, các “phượt tử” còn có rất nhiều việc để làm. Gặp gỡ anh Ngô Tùng Quân (nickname Quân béo) - một nhân vật khá “quen mặt” trong giới du lịch bụi miền Bắc, tại buổi offline chuẩn bị trước chuyến đi của một nhóm phượt tại nhà hàng Ba Con Cừu, chúng tôi được anh Quân chia sẻ rất nhiều thông tin thú vị.


Ảnh chụp nhóm phượt “Trekking fan” tại Ba Con Cừu trước ngày lên đường.


Anh Quân cho biết: “Với những người mới đi du lịch bụi lần đầu, quãng đường tốt nhất để bắt đầu dài từ 200-300 km. Sau một vài lần đã có kinh nghiệm, chúng ta có thể chinh phục các quãng đường xa hơn, khoảng 800-1.200 km”.


Cũng theo anh Quân, trong một chuyến đi dài ngày, sẽ có rất nhiều vật dụng cần thiết  phải mang theo. Nhưng để thuận tiện cho việc di chuyển thì số lượng đồ mang theo tốt nhất nên gói vừa trong một chiếc balo du lịch. Một số vật dụng không thể thiếu là: bộ dụng cụ y tế - vật sẽ giúp ích rất nhiều cho cá nhân và tất cả mọi người trong đoàn, dụng cụ bảo hộ bao gồm bảo hộ chân, bảo hộ tay và bảo hộ phần trên cơ thể - vật giúp bạn được những đau đớn, tai nạn khi di chuyển quãng đường xa bằng xe máy. Và đương nhiên, không thể thiếu đi chiếc mũ bảo hiểm.


Mong muốn của Quân là khám phá những nơi còn hoang dã, những món ăn lạ. Mông Cổ có thể sẽ là điểm đến tiếp theo của nhóm.

Xem bài viết đầy đủ

Thứ Tư, 6 tháng 6, 2012



Bắt đầu những chuyến đi từ hai ả đàn bà phiêu lãng. Tôi, một người luôn mang trong mình sự chán chường và não nề của nhiều cảm xúc đan xen khó tả, luôn muốn phá bung những rào cản của xã hội. Ả kia, những mối tình không níu giữ nổi bằng những chuyến khám phá. Ả đi như như điên như dại,  tới mức, nhiều khi, quên chính cả bản thân mình.


Ngày đầu tiên, tôi nhớ rất rõ vì đó là ngày mà trang báo mà tôi đang làm việc lên khuôn. Tôi đã quyết định bỏ mặc tất cả. Bỏ mặc công việc, mọi người, và những ưu phiền xã hội. Xế đèo tôi có cái lưng to bản như con trâu, mặc chiếc áo màu ghi xám. Tôi ngồi đằng sau, tóc nhuộm đỏ đã phai chuyển sang màu vàng sẫm. Xe bên này: Tôi – 1983; xế 1979. Xe bên kia, ả - 1978; xế 1983. Một sự lệch pha đầy đáng tiếc.


Một ngày vất vả mà không được mãn nhãn. Trời mùa hè nóng như đổ lửa, mồ hôi nhễ nhại, đường đi vất vả. Bữa tối dừng tạm tại một ngôi nhà bán bánh kẹo ven đường. Rau mùng tơi, trứng rán và dưa chuột chẻ là ba món duy nhất. Nhưng vẫn thấy ngon đáo để. Lần đầu tiên, tôi được biết tới vị của hạt xẻn nướng, ớt nướng giã cùng ớt hột. Thơm hăc hắc, vị thơm đúng kiểu miền núi. Món chấm này thường được điểm thêm cùng món gà luộc hay thịt lợn nướng. Với chúng tôi hôm đó, chỉ có mỗi trứng rán và dưa chuột chẻ để chấm, nhưng đã xuýt xoa khen ngon đáo để lắm rồi.


Càng đi, những con đường độc đạo nhỏ dần. Con đường nhỏ chạy dọc ven sông, lúc to, lúc nhỏ, khúc khuyủ lúc lên lúc xuống. Có những con suối đầy tảng đá hộc khiến xế phải dắt xe máy, nghiêng từ từ mới qua được. Đi tiếp, là đoạn đường men chân núi có bề ngang chừng ba mươi xăng ti mét rất nguy hiểm. Dưới chân cát trượt. Chúng tôi chơi vơi giữa một bên là núi, một bên vực thẳm sâu, dòng sông Mã đỏ ngầu chảy cuồn cuộn phía dưới. Một cảm giác hào sảng xâm chiếm khắp cơ thể tôi, bám rịn lên cả những giọt mồ hôi đang tuôn chảy.


Cuối ngày, chúng tôi dừng chân ở huyện Mường Lát với cơ thể mệt bã. Người canh giữ đường vào huyện (bằng thanh tre vắt ngang) là hai ông già có bộ mặt rất hóm hỉnh và thân thiện. Sau bữa ăn no nê và tắm táp sạch sẽ, bốn người chúng tôi đi bộ ngắm trăng trên cầu treo Mường Lát. Hôm ấy trăng mười sáu thì phải, to và rạng rỡ hơn hẳn trăng rằm. Tôi dựa người vào thành cầu, để tòan bộ cơ thể và tâm hồn mình ngập trong trăng. Cơ thể tôi như mất trọng lượng, chơi vơi giữa trăng và làn hơi nước mát dịu. Bỗng dưng…có một luồng điện chớp qua tôi. Hình như có một bàn tay hơi chạm vào bàn tay mình…

Xem bài viết đầy đủ

Thứ Tư, 30 tháng 5, 2012


Vượt dốc - Ảnh: T.L.H.


Dòng Mã cuộn đỏ và gầm réo lao đi giữa đôi bờ gập ghềnh toàn những tảng đá lớn nhỏ chen nhau... - Ảnh: T.L.H.


Vượt sông Mã bằng bè - Ảnh: T.L.H.


Yên bình và hoang sơ... - Ảnh: T.L.H.


Cầu treo cửa ngõ thị xã Mường Lát - Ảnh: T.L.H.


Giữa rừng tre xanh mát - Ảnh: T.L.H.

Xem bài viết đầy đủ

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011


Những thửa ruộng bậc thang nhấp nhô theo sườn đồi


Lớp lớp trập trùng


Dưới chân ruộng, dòng sông Mã uốn lượn


Ô cửa nhà sàn nhìn ra ruộng bậc thang


Màu xanh pha vàng lượn sóng.










Xem bài viết đầy đủ

Cùng Chia Sẻ © 2013 - Nghe Đọc Truyện Online