
Sau gần một tháng ở Dubai mà chạm mặt với người bản xứ chỉ duy nhất một lần (95% dân số Dubai là người nước ngoài), tôi sung sướng thở phào nhẹ nhõm khi thấy mình được trở lại địa vị làm du khách, nghĩa là lại được nhìn ngó, được chào Hê-lô, được mời ăn chà là và bị tra hỏi tại sao đến giờ vẫn chưa lấy chồng (!). Tôi bất chợt nhận ra điều cốt lõi làm nên một nền văn hóa không phải là những đền đài thành quách hay công trình kỳ vĩ hoặc thiên nhiên tạo hóa đặc sắc. Du khách cảm nhận một đất nước từ chính những người dân bản xứ. Đứng cạnh một Dubai vàng son nhưng xa lạ là một Oman thân ái đón khách vào nhà, vỗ về những kẻ lãng du với tấm lòng hiếu khách chân chất như nông dân của một vị chủ nhà giàu có.

Sợ hơn nữa là ngay ngày hôm sau trên đường từ Snake Canyon về nhà, tôi và Sener bỗng thấy mất dạng xe của thằng Panta. Chốc sau nghe điện thoại bảo vòng lại, tôi rú lên khiếp đảm khi thấy chiếc Land Cruiser nằm bẹp dí. Thằng giời đánh Panta không biết gà gật thế nào đã lao luôn xe qua lan can đường cao tốc phi thẳng xuống thung lũng sâu gần 4m đập đầu xe nát bét. Cả xe ai cũng đeo dây an toàn trừ Maria. Con bé bị vỡ mũi, choáng váng cả tuần chưa hết hoảng loạn. (Sener, Panta và Maria là những người bạn tôi tình cờ làm quen trên đường).

Cái kiểu đi thăng bằng giữa truyền thống (thật ra là cực kỳ truyền thống) và hiện đại (cũng vô cùng hiện đại) mà vẫn chân chất hồn nhiên cộng với cái túi rủng rỉnh tiền của nhà giàu khiến Oman như một câu chuyện cổ tích đã đến hồi kết thúc có hậu. Mụ phụ thủy gian ác đã phải đền tội còn các công chúa hoàng tử thì đang sống bên nhau đời đời hạnh phúc. Nhà vua đức độ muôn năm!

- Món ăn của người Oman sử dụng nhiều gia vị, hương liệu, hành, tỏi với nguyên liệu chính từ gà, cá và thịt cừu.

Mô hình dựng lại của chiếc thuyền cổ thế kỷ thứ 9 vượt biển sang châu Á.
Xem bài viết đầy đủ