Đọc E-paper
Xe đạp từng là phương tiện tải đạn, lương thực và "tải thương nhớ" từ hậu phương ra tiền tuyến trong những năm tháng chiến tranh khốc liệt và là tài sản lớn của những gia đình Việt vào những nămđầu thập niên 80.
Những con đường bê tông nhỏ xíu chỉ vừa đủ cho một người đi xe đạp hoặc chạy xe máy len lỏi giữa những ruộng mạ xanh ngắt, những cánh đồng hoa màu, những giàn bông bí vàng ươm, những vườn trái cây, những con kênh, con rạch chằng chịt của sông nước miền Tây. Khách du lịch trầm trồ, tận hưởng, cảm xúc ngập thăng hoa.
Miền Tây, vùng đất màu mỡ, nơi thiên nhiên ban phú những mùa cây trái quanh năm. Cảm giác không gì tuyệt hơn khi đạp xe men theo những con đường nhỏ, băng qua những vườn cây vú sữa Lò Rèn ở Vĩnh Kim, Tiền Giang. Hay vào mùa mận chín, những vườn mận đỏ rực trên đường sang Cù lao An Bình.
Nhưng nếu đi bằng xe đạp, những ngóc ngách, những điều bình dị nhất không thể bỏ qua. Điểm dừng chân là bất kỳ nơi đâu, được ăn cùng, ngủ cùng, sinh hoạt cùng những người nông dân chất phác.
Cảm xúc của những tay "cua-rơ” liên tỉnh lên đến cao trào khi bánh xe lăn trên những con đường quê, tụi trẻ con nô nức xếp thành hàng bên đường hò hét và nói "hello", "xin chào".
Ngày nay, xe đạp quay trở về với những chuyến dã ngoại cuối tuần, sau những ngày làm việc căng thẳng. Cùng những vòng quay của bánh xe, đám nhân viên văn phòng như tôi thoát khỏi không gian ngột ngạt, ù lỳ suốt tám tiếng mỗi ngày. Được vận động cơ bắp, được ngao du, được sảng khoái tinh thần...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét